Gặp lại tuổi trẻ trong ánh mắt người thân Gặp lại tuổi trẻ trong ánh mắt người thân [Bài viết số 18- “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢’𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲”] Ở mỗi gia đình, sẽ có một điều gì đó vô hình kết nối các thế hệ với nhau. Với gia đình tôi, điều gắn kết ấy không phải là những bức ảnh chụp chung hay những dịp lễ Tết sum vầy, mà là một mái trường. Nơi nhiều thành viên đã từng học, từng làm việc, từng gắn bó cả tuổi trẻ và để lại một phần cuộc đời mình ở đó. Trường Đại học Thủy lợi, theo cách tự nhiên nhất, đã trở thành một điểm hẹn chung của ba thế hệ. Gia đình PGS.TS Trương Văn Bình tại thành phố Hồ Chí Minh Ông ngoại chồng tôi, PGS.TS Trương Văn Bình, là một trong những người đầu tiên đặt nền móng cho ngành thủy lợi phía Nam. Hơn nửa thế kỷ trước, ông đã miệt mài cải tạo những vùng đất chua phèn, đem lại màu xanh cho nhiều vùng nông thôn. Ông từng đi học nghiên cứu sinh tại Liên Xô, rồi sau này trở thành Phó Viện trưởng Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Giờ đây, dù tuổi đã cao, ông vẫn giữ thói quen đọc sách, chia sẻ câu chuyện nghề cho con cháu. Không phải để dạy dỗ hay giáo huấn, mà đơn giản chỉ là kể lại, như một người bạn già bình thản nhìn lại những gì đã đi qua. Gia đình PGS.TS Trần Bá Hoằng – Trương Thị Nhàn Mẹ chồng tôi, thạc sĩ Trương Thị Nhàn, lớn lên trong khu tập thể của Viện Khoa học Thủy lợi. Tuổi thơ của mẹ với nhiều ký ức đẹp trong sinh hoạt chung của khu tập thể, mẹ kể vòi nước công cộng được ví là một nơi truyền mọi thông tin từ những tin công trình nghiên cứu cải tạo đất chua phèn làm thành công đến công trình phải đi công tác dài ngày trong những mùa mưa bão…, những vui buồn trong cuộc sống của khu tập thể đều được truyền tải sinh động. Mỗi dịp lễ Tết nhà nhà gói và nấu bánh chưng tiếng cười đùa vang cả khu tập thể, với câu chuyện bố và các cô chú hay kể về một thời những kỹ sư thủy lợi với trang phục vô cùng đặc trưng “áo bông quần đùi” khi đó mẹ chồng tôi còn ngây thơ không hiểu nhưng khi được ông giảng giải vì trời đông rét mướt khi lội ruộng kiểm tra thì phải mặc quần cộc thôi con, chính từ câu chuyện giản dị đó mà mẹ chồng tôi thấy được khó khăn, vất vả của người làm nghề thủy lợi. Khi lớn lên, mẹ chọn theo nghề như một điều tự nhiên không cần cân nhắc. Hiện nay mẹ là Phó Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Công trình Biển tại Viện Kỹ thuật Biển, thành phố Hồ Chí Minh. Lớp 32C Thực tập lái xe Cơ giới ở Ninh Bình Bố chồng tôi, PGS.TS Trần Bá Hoằng – người con quê Hưng Yên, bước vào Trường năm 1990, là sinh viên khóa 32C và cũng là bạn học cùng lớp với mẹ chồng tôi. Bố mẹ có một tình yêu đẹp thời sinh viên, gắn liền với những buổi học nhóm, những lần thực tập địa chất, thực tập lái xe cơ giới, những buổi sinh hoạt lớp ấm áp và những kỳ thi căng thẳng. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng vào công tác tại thành phố Hồ Chí Minh. Bố từng là kỹ sư thi công ở Công ty Tàu Cuốc 2 do Trường Đại học Thủy lợi giới thiệu, sau đó công tác tại HEC2 và từ năm 2000 gắn bó lâu dài với Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Trên hành trình nghiên cứu và cống hiến, bố đã theo đuổi các giải pháp thủy lợi thích ứng với biến đổi khí hậu và phục vụ phát triển bền vững vùng Đồng bằng sông Cửu Long, nơi luôn đối mặt với hạn hán khốc liệt, xâm nhập mặn sâu, ngập úng diện rộng và tình trạng sạt lở ngày một phức tạp. Với những đóng góp thiết thực cho sản xuất nông nghiệp và đời sống người dân, bố đã được trao Huân chương Lao động hạng Nhì, Bằng khen của Thủ tướng Chính phủ và được vinh danh là “Nhà khoa học của nhà nông” năm 2022. Hiện nay, bố là Viện trưởng Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Kỷ niệm 50 năm thành lập trường của lớp 32C Không chỉ gia đình chồng tôi gắn bó với Trường, phía nhà tôi cũng có những kỷ niệm sâu sắc. Bố tôi, thạc sĩ Lê Lệnh Đức, là cựu sinh viên khóa 27C. Bố không theo nghiệp nghiên cứu mà chọn con đường đi xây sựng công trình, sống với thực địa. Tuổi thơ tôi quen dần với hình ảnh bố đi sớm về muộn, nhất là mỗi mùa mưa bão. Mẹ tôi thường ngồi nghe đài dự báo thời tiết, còn tôi thì ngóng bố về chỉ để yên tâm rằng hôm nay bố vẫn bình an. Dù đã về nhà, bố vẫn cặm cụi bên bàn làm việc đến khuya. Khi còn nhỏ, tôi không hiểu vì sao bố phải vất vả như vậy. Giờ đây tôi hiểu, với bố, công việc không chỉ là mưu sinh mà là cách để giữ cho quê hương được an toàn. Hiện bố tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc Công ty Cổ phần Xây dựng Nông nghiệp Thanh Hóa. Hai gia đình cựu sinh viên thủy lợi khóa 27C và 32C kết thông gia Đến thế hệ chúng tôi. Tôi, Lê Thị Quỳnh Anh, cựu sinh viên lớp 56CNK, và chồng tôi, Trần Bá Hoàng Long, cựu sinh viên lớp 57CNK, cùng học chương trình tiên tiến ngành Kỹ thuật công trình xây dựng. Chúng tôi gặp nhau tại ký túc xá, cùng học nhóm, làm đồ án, thi cử và tốt nghiệp. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó – nhẹ nhàng, giản dị, như cách bố mẹ từng bắt đầu từ những năm tháng sinh viên. Trần Bá Hoàng Long, cựu sinh viên lớp 57CNK trong buổi lễ nhận bằng tốt nghiệp Những năm sống trong ký túc xá còn là khoảng thời gian đẹp với tình bạn vượt biên giới. Tôi từng ở cùng phòng với các bạn sinh viên Thái Lan trong chương trình trao đổi. Tình bạn ấy kéo dài cho đến tận bây giờ. Ngày tôi cưới, các bạn bay sang Việt Nam dự lễ. Đến khi bạn tổ chức lễ cưới tại Thái Lan, vợ chồng tôi cũng đến chung vui. Có những tình cảm bắt đầu rất bình thường, nhưng theo thời gian lại trở thành những kỷ niệm mà ta mãi trân trọng. Lê Thị Quỳnh Anh, cựu sinh viên lớp 56CNK trong buổi lễ bảo vệ đồ án tốt nghiệp Gia đình chồng tôi có rất nhiều thế hệ con cháu đã và đang theo học ở Trường. Mỗi người một hướng đi, một nghề nghiệp, nhưng điểm chung là đều nhớ về Trường như một phần ký ức. Mỗi dịp kỷ niệm hay gặp mặt cựu sinh viên, cả gia đình lại háo hức. Không chỉ để gặp bạn bè, mà như một dịp được trở lại nơi từng trưởng thành. Dù thời gian trôi qua, những hành lang có thể đã khác, nhưng cảm giác thì vẫn như xưa. Đại gia đình PGS.TS Trần Bá Hoằng – trong kỳ nghỉ hè năm 2025 Tôi từng nghĩ, có phải do duyên số mà gia đình cả hai bên đều gắn bó với một ngôi trường? Nhưng càng nghĩ, tôi càng tin rằng, đó là vì Trường thực sự đã tạo ra được những giá trị. Điều mà Trường đem lại, không phải điều gì quá lớn, mà chính là sự trưởng thành, từ suy nghĩ, nhân cách đến niềm đam mê và trách nhiệm trong nghề nghiệp. Mỗi kỹ sư tốt nghiệp từ đây không chỉ mang theo tấm bằng, mà còn mang theo tâm thế sống tử tế, sống có ích, sẵn sàng góp sức cho cộng đồng và quê hương. Với gia đình tôi, Trường Đại học Thủy lợi như một nơi để đi về. Đó là một phần ký ức, một ngôi nhà tinh thần. Nơi mỗi thành viên từng học, từng yêu, từng trưởng thành. Và dù mai này, con cái tôi có chọn Trường hay không, tôi vẫn mong các con sẽ tìm được cho mình một nơi như thế – nơi bắt đầu hành trình sống, làm việc và cống hiến. Bình Dương, Ảnh NVCC 📌 𝐇𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐮̛́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢‘𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲” Bài viết này cũng là lời hưởng ứng chương trình xét tặng danh hiệu “Gia đình Thủy lợi” do Trường Đại học Thủy lợi phát động, nhằm tôn vinh những gia đình có truyền thống nhiều thế hệ học tập, công tác tại Trường. [Bài viết số 18- “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢’𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲”] Ở mỗi gia đình, sẽ có một điều gì đó vô hình kết nối các thế hệ với nhau. Với gia đình tôi, điều gắn kết ấy không phải là những bức ảnh chụp chung hay những dịp lễ Tết sum vầy, mà là một mái trường. Nơi nhiều thành viên đã từng học, từng làm việc, từng gắn bó cả tuổi trẻ và để lại một phần cuộc đời mình ở đó. Trường Đại học Thủy lợi, theo cách tự nhiên nhất, đã trở thành một điểm hẹn chung của ba thế hệ. Gia đình PGS.TS Trương Văn Bình tại thành phố Hồ Chí Minh Ông ngoại chồng tôi, PGS.TS Trương Văn Bình, là một trong những người đầu tiên đặt nền móng cho ngành thủy lợi phía Nam. Hơn nửa thế kỷ trước, ông đã miệt mài cải tạo những vùng đất chua phèn, đem lại màu xanh cho nhiều vùng nông thôn. Ông từng đi học nghiên cứu sinh tại Liên Xô, rồi sau này trở thành Phó Viện trưởng Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Giờ đây, dù tuổi đã cao, ông vẫn giữ thói quen đọc sách, chia sẻ câu chuyện nghề cho con cháu. Không phải để dạy dỗ hay giáo huấn, mà đơn giản chỉ là kể lại, như một người bạn già bình thản nhìn lại những gì đã đi qua. Gia đình PGS.TS Trần Bá Hoằng – Trương Thị Nhàn Mẹ chồng tôi, thạc sĩ Trương Thị Nhàn, lớn lên trong khu tập thể của Viện Khoa học Thủy lợi. Tuổi thơ của mẹ với nhiều ký ức đẹp trong sinh hoạt chung của khu tập thể, mẹ kể vòi nước công cộng được ví là một nơi truyền mọi thông tin từ những tin công trình nghiên cứu cải tạo đất chua phèn làm thành công đến công trình phải đi công tác dài ngày trong những mùa mưa bão…, những vui buồn trong cuộc sống của khu tập thể đều được truyền tải sinh động. Mỗi dịp lễ Tết nhà nhà gói và nấu bánh chưng tiếng cười đùa vang cả khu tập thể, với câu chuyện bố và các cô chú hay kể về một thời những kỹ sư thủy lợi với trang phục vô cùng đặc trưng “áo bông quần đùi” khi đó mẹ chồng tôi còn ngây thơ không hiểu nhưng khi được ông giảng giải vì trời đông rét mướt khi lội ruộng kiểm tra thì phải mặc quần cộc thôi con, chính từ câu chuyện giản dị đó mà mẹ chồng tôi thấy được khó khăn, vất vả của người làm nghề thủy lợi. Khi lớn lên, mẹ chọn theo nghề như một điều tự nhiên không cần cân nhắc. Hiện nay mẹ là Phó Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Công trình Biển tại Viện Kỹ thuật Biển, thành phố Hồ Chí Minh. Lớp 32C Thực tập lái xe Cơ giới ở Ninh Bình Bố chồng tôi, PGS.TS Trần Bá Hoằng – người con quê Hưng Yên, bước vào Trường năm 1990, là sinh viên khóa 32C và cũng là bạn học cùng lớp với mẹ chồng tôi. Bố mẹ có một tình yêu đẹp thời sinh viên, gắn liền với những buổi học nhóm, những lần thực tập địa chất, thực tập lái xe cơ giới, những buổi sinh hoạt lớp ấm áp và những kỳ thi căng thẳng. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng vào công tác tại thành phố Hồ Chí Minh. Bố từng là kỹ sư thi công ở Công ty Tàu Cuốc 2 do Trường Đại học Thủy lợi giới thiệu, sau đó công tác tại HEC2 và từ năm 2000 gắn bó lâu dài với Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Trên hành trình nghiên cứu và cống hiến, bố đã theo đuổi các giải pháp thủy lợi thích ứng với biến đổi khí hậu và phục vụ phát triển bền vững vùng Đồng bằng sông Cửu Long, nơi luôn đối mặt với hạn hán khốc liệt, xâm nhập mặn sâu, ngập úng diện rộng và tình trạng sạt lở ngày một phức tạp. Với những đóng góp thiết thực cho sản xuất nông nghiệp và đời sống người dân, bố đã được trao Huân chương Lao động hạng Nhì, Bằng khen của Thủ tướng Chính phủ và được vinh danh là “Nhà khoa học của nhà nông” năm 2022. Hiện nay, bố là Viện trưởng Viện Khoa học Thủy lợi miền Nam. Kỷ niệm 50 năm thành lập trường của lớp 32C Không chỉ gia đình chồng tôi gắn bó với Trường, phía nhà tôi cũng có những kỷ niệm sâu sắc. Bố tôi, thạc sĩ Lê Lệnh Đức, là cựu sinh viên khóa 27C. Bố không theo nghiệp nghiên cứu mà chọn con đường đi xây sựng công trình, sống với thực địa. Tuổi thơ tôi quen dần với hình ảnh bố đi sớm về muộn, nhất là mỗi mùa mưa bão. Mẹ tôi thường ngồi nghe đài dự báo thời tiết, còn tôi thì ngóng bố về chỉ để yên tâm rằng hôm nay bố vẫn bình an. Dù đã về nhà, bố vẫn cặm cụi bên bàn làm việc đến khuya. Khi còn nhỏ, tôi không hiểu vì sao bố phải vất vả như vậy. Giờ đây tôi hiểu, với bố, công việc không chỉ là mưu sinh mà là cách để giữ cho quê hương được an toàn. Hiện bố tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc Công ty Cổ phần Xây dựng Nông nghiệp Thanh Hóa. Hai gia đình cựu sinh viên thủy lợi khóa 27C và 32C kết thông gia Đến thế hệ chúng tôi. Tôi, Lê Thị Quỳnh Anh, cựu sinh viên lớp 56CNK, và chồng tôi, Trần Bá Hoàng Long, cựu sinh viên lớp 57CNK, cùng học chương trình tiên tiến ngành Kỹ thuật công trình xây dựng. Chúng tôi gặp nhau tại ký túc xá, cùng học nhóm, làm đồ án, thi cử và tốt nghiệp. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó – nhẹ nhàng, giản dị, như cách bố mẹ từng bắt đầu từ những năm tháng sinh viên. Trần Bá Hoàng Long, cựu sinh viên lớp 57CNK trong buổi lễ nhận bằng tốt nghiệp Những năm sống trong ký túc xá còn là khoảng thời gian đẹp với tình bạn vượt biên giới. Tôi từng ở cùng phòng với các bạn sinh viên Thái Lan trong chương trình trao đổi. Tình bạn ấy kéo dài cho đến tận bây giờ. Ngày tôi cưới, các bạn bay sang Việt Nam dự lễ. Đến khi bạn tổ chức lễ cưới tại Thái Lan, vợ chồng tôi cũng đến chung vui. Có những tình cảm bắt đầu rất bình thường, nhưng theo thời gian lại trở thành những kỷ niệm mà ta mãi trân trọng. Lê Thị Quỳnh Anh, cựu sinh viên lớp 56CNK trong buổi lễ bảo vệ đồ án tốt nghiệp Gia đình chồng tôi có rất nhiều thế hệ con cháu đã và đang theo học ở Trường. Mỗi người một hướng đi, một nghề nghiệp, nhưng điểm chung là đều nhớ về Trường như một phần ký ức. Mỗi dịp kỷ niệm hay gặp mặt cựu sinh viên, cả gia đình lại háo hức. Không chỉ để gặp bạn bè, mà như một dịp được trở lại nơi từng trưởng thành. Dù thời gian trôi qua, những hành lang có thể đã khác, nhưng cảm giác thì vẫn như xưa. Đại gia đình PGS.TS Trần Bá Hoằng – trong kỳ nghỉ hè năm 2025 Tôi từng nghĩ, có phải do duyên số mà gia đình cả hai bên đều gắn bó với một ngôi trường? Nhưng càng nghĩ, tôi càng tin rằng, đó là vì Trường thực sự đã tạo ra được những giá trị. Điều mà Trường đem lại, không phải điều gì quá lớn, mà chính là sự trưởng thành, từ suy nghĩ, nhân cách đến niềm đam mê và trách nhiệm trong nghề nghiệp. Mỗi kỹ sư tốt nghiệp từ đây không chỉ mang theo tấm bằng, mà còn mang theo tâm thế sống tử tế, sống có ích, sẵn sàng góp sức cho cộng đồng và quê hương. Với gia đình tôi, Trường Đại học Thủy lợi như một nơi để đi về. Đó là một phần ký ức, một ngôi nhà tinh thần. Nơi mỗi thành viên từng học, từng yêu, từng trưởng thành. Và dù mai này, con cái tôi có chọn Trường hay không, tôi vẫn mong các con sẽ tìm được cho mình một nơi như thế – nơi bắt đầu hành trình sống, làm việc và cống hiến. Bình Dương, Ảnh NVCC 📌 𝐇𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐮̛́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢‘𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲” Bài viết này cũng là lời hưởng ứng chương trình xét tặng danh hiệu “Gia đình Thủy lợi” do Trường Đại học Thủy lợi phát động, nhằm tôn vinh những gia đình có truyền thống nhiều thế hệ học tập, công tác tại Trường. Trở về đầu trang